Ngày ấy em về với Mẹ và anh
Bát canh cần thay rau lang luộc
Trời còn thương Nàng Bân, nên trời giá buốt
Bếp than hồng, con cá nướng ấm vào nhau.
Em cười với Mẹ: "Con thích nhất mấy vồng rau..."
Thương chiếc lưng còng, khom bên luống cải
Những lá rau non vẫn chờ ngày em trở lại
Như đời chiều, Mẹ chờ gọi tiếng "con dâu"
Em bây giờ... dù đang ở nơi đâu?
Sẽ hạnh phúc vì có thêm người Mẹ
Đừng chạnh lòng những chiều sương tím nhé!
Để tóc Người không bạc... tháng năm phai...
Chút nắng chiều quê nghiêng bóng Mẹ ngả dài
Nghe thương lắm những đọt rau còn in dấu tay em hái
Cái nhớ chợt về trong anh tê tái
Bếp than tàn... đĩa rau nguội... cũng buồn hiu.
Hà Nội chiều nay gom những dấu yêu
Lên chuyến tàu đêm dọc miền xứ sở
Nơi Sài gòn vẫn miên man niềm nhớ
Anh xin làm chiếc cầu - gồng hai nỗi nhớ: Mẹ và em...
Phan Hòa
Thơ anh vẫn hay và ngọt ngào .chúc anh bình yên và hp nhiều
Trả lờiXóa